Hôm nay thứ Tư Tuần Thánh, câu chuyện mà chúng ta được mời gọi để tham dự và dọn tâm tình cầu nguyện là câu chuyện mà thánh Matthêu kể về một cuộc bày tỏ lương tâm với người đồng hành thiêng liêng là Chúa Giêsu. Chuyện kể rằng: Trong bữa tiệc Vượt Qua thánh thiêng và long trọng, Chúa Giêsu bỗng tỏ lộ: một người trong anh em sẽ nộp Thầy. Lời này làm cho bầu khí cộng đoàn như chùng xuống. Ai là kẻ phản Thầy đây? Ai lại nỡ tâm làm như thế với Thầy?
Thế rồi, cuộc bày tỏ thiêng liêng bắt đầu trong cộng đoàn môn đệ ấy. Từng người tiến lên trước, đối diện với Thầy và hỏi Thầy một cách kín đáo, riêng tư, tin tưởng và thân tình. Họ không hỏi Thầy xem ai là kẻ nộp Thầy, mà họ hỏi Thầy xem chính họ có phải là kẻ nộp Thầy hay không. Có lẽ, các môn đệ ai cũng hiểu lòng mình, nhưng ai cũng e sợ lòng mình vương những yếu đuối đổi thay mà mình không biết chăng. Lương tâm của họ ngay lành và trong sáng. Họ buồn vì chuyện xảy ra, nhưng vì tình mến trong cộng đoàn, họ cư xử với nhau thật tế nhị và tràn ngập bầu khí yêu thương.
Chúa Giêsu vị Thầy tuyệt vời. Ngài không muốn để lộ ra giữa tập thể danh tính kẻ phản bội để các môn đệ có ánh nhìn không tốt về nhau. Chúa để cho từng người bước đến trước mặt Chúa và Chúa trả lời các câu hỏi một cách rất riêng cho từng người. Đến lượt Giuđa, anh cũng làm như các bạn, anh cũng hỏi một câu hỏi giống như các bạn mình. Chúa Giêsu đã rất thẳng thắn trả lời: “Chính anh đó!” Chính anh là người phản bội lại Thầy đó. Chúa để cho Giuđa đối diện với lương tâm của mình, trong lúc đứng trước mặt Thầy, anh có thể nói lên lời xin lỗi âm thầm, anh cũng có thể hỏi Thầy về một giải pháp giúp anh thay đổi và sám hối. Nhưng không, lương tâm anh đã chai lì, anh làm một hành động như mọi người mà trong lòng coi nhẹ quyền năng của Thầy.
Giuđa ơi, anh có biết anh được gọi, được chọn, được tuyển lựa, sau nhiều lần cầu nguyện, sau một đêm thức trắng cầu nguyện của Thầy Giêsu.[1] Anh còn nhớ, anh đã đáp lại, đã bỏ gia đình, nghề nghiệp để đi theo Thầy. Anh đã rong ruổi cùng Thầy chia sẻ đói no, thành công thất bại… Anh còn nhớ, vì là người trong nhóm Mười Hai, thuộc nhóm môn đệ thân cận, anh đã được nghe hầu hết các bài giảng hay nhất, được chứng kiến các phép lạ lớn lao nhất của Thầy Giêsu. Giữa anh và Thầy Giêsu, hẳn đã có một sự thân thiết nào đó.
Điều gì đã diễn ra nơi tâm hồn anh? Điều gì đã khiến công khó bao năm theo Thầy phút chốc bị đổ vỡ tan tành? Lý do ham tiền có vẻ nhẹ vì số tiền bán Thầy không lớn lắm, chỉ đáng giá một tháng lương. Phải chăng vì anh thất vọng về Đấng Mêsia sẽ giải phóng dân tộc khỏi quân Rôma lại quá hiền lành, không tỏ dấu hiệu gì xây dựng quyền bính trần thế? Anh đã chứng kiến các phép lạ Thầy làm và anh định cài Thầy vào thế phải hành động quyết liệt hơn, phải tự giải thoát mình và quy tụ dân chúng nổi lên làm cuộc cách mạng?
Giuđa ơi, anh đi theo thầy nhưng không hiểu con đường Thầy đi. Cùng sống với Thầy, nhưng anh không mang những tâm tư của Thầy. Giuđa, kẻ thụ huấn lại không hiểu những lời giáo huấn. Tầm nhìn của Giuđa chỉ gói gọn ở trần thế, trong khi Thầy lại hướng môn đệ về giá trị vĩnh hằng. Tuy nhiên, có một điều chúng ta cần nói với anh là: sao anh để lương tâm chai lì, anh không sợ khi anh hỏi câu nói đó, rất có thể Chúa trả lời công khai cho tất cả các môn đệ rằng chính anh là kẻ nộp Ngài. Anh không sợ các bạn “đánh hội đồng anh sao?”
Câu hỏi của Giuđa: “Có phải con không?” cũng có thể là câu hỏi chất vấn lương tâm dành cho mỗi người trong chúng ta. Có phải con là người đang phản bội Chúa không? Có phải con mang danh là Kitô hữu, nhưng con không đủ can đảm đi con đường của Chúa đã đi? Có phải con đang cùng chia sẻ một bàn tiệc với Chúa trong Thánh Lễ, nhưng chúng con vẫn chia rẽ nhau và đánh mất ân nghĩa với Chúa. Có phải lương tâm con đã chai lì, phạm tội mà vẫn lên rước Chúa. Làm tội mà lơ là để đổ lỗi cho anh chị em xung quanh.
Lạy Chúa Giêsu, là Đấng đầy lòng yêu thương và bao dung. Chúa yêu thương chúng con cho đến cùng. Chúa chờ đợi cho đến cùng sự quay về của chúng con. Chúa không muốn ai trong chúng con phải mất sự sống đời đời. Bao lần chúng con như Giuđa phản bội lại ân tình của Chúa; bao lần con cũng chai lì lương tâm tưởng rằng Chúa không biết không thấy.
Xin Chúa thứ tha cho chúng con và xin cho con dám liều theo Chúa mà không tính toán thiệt hơn, dám anh hùng vượt trên mọi nỗi sợ, dám can đảm lướt thắng sự yếu đuối, và đặt mình trọn vẹn cho tình yêu vô biên của Chúa. Amen.
Thế rồi, cuộc bày tỏ thiêng liêng bắt đầu trong cộng đoàn môn đệ ấy. Từng người tiến lên trước, đối diện với Thầy và hỏi Thầy một cách kín đáo, riêng tư, tin tưởng và thân tình. Họ không hỏi Thầy xem ai là kẻ nộp Thầy, mà họ hỏi Thầy xem chính họ có phải là kẻ nộp Thầy hay không. Có lẽ, các môn đệ ai cũng hiểu lòng mình, nhưng ai cũng e sợ lòng mình vương những yếu đuối đổi thay mà mình không biết chăng. Lương tâm của họ ngay lành và trong sáng. Họ buồn vì chuyện xảy ra, nhưng vì tình mến trong cộng đoàn, họ cư xử với nhau thật tế nhị và tràn ngập bầu khí yêu thương.
Chúa Giêsu vị Thầy tuyệt vời. Ngài không muốn để lộ ra giữa tập thể danh tính kẻ phản bội để các môn đệ có ánh nhìn không tốt về nhau. Chúa để cho từng người bước đến trước mặt Chúa và Chúa trả lời các câu hỏi một cách rất riêng cho từng người. Đến lượt Giuđa, anh cũng làm như các bạn, anh cũng hỏi một câu hỏi giống như các bạn mình. Chúa Giêsu đã rất thẳng thắn trả lời: “Chính anh đó!” Chính anh là người phản bội lại Thầy đó. Chúa để cho Giuđa đối diện với lương tâm của mình, trong lúc đứng trước mặt Thầy, anh có thể nói lên lời xin lỗi âm thầm, anh cũng có thể hỏi Thầy về một giải pháp giúp anh thay đổi và sám hối. Nhưng không, lương tâm anh đã chai lì, anh làm một hành động như mọi người mà trong lòng coi nhẹ quyền năng của Thầy.
Giuđa ơi, anh có biết anh được gọi, được chọn, được tuyển lựa, sau nhiều lần cầu nguyện, sau một đêm thức trắng cầu nguyện của Thầy Giêsu.[1] Anh còn nhớ, anh đã đáp lại, đã bỏ gia đình, nghề nghiệp để đi theo Thầy. Anh đã rong ruổi cùng Thầy chia sẻ đói no, thành công thất bại… Anh còn nhớ, vì là người trong nhóm Mười Hai, thuộc nhóm môn đệ thân cận, anh đã được nghe hầu hết các bài giảng hay nhất, được chứng kiến các phép lạ lớn lao nhất của Thầy Giêsu. Giữa anh và Thầy Giêsu, hẳn đã có một sự thân thiết nào đó.
Điều gì đã diễn ra nơi tâm hồn anh? Điều gì đã khiến công khó bao năm theo Thầy phút chốc bị đổ vỡ tan tành? Lý do ham tiền có vẻ nhẹ vì số tiền bán Thầy không lớn lắm, chỉ đáng giá một tháng lương. Phải chăng vì anh thất vọng về Đấng Mêsia sẽ giải phóng dân tộc khỏi quân Rôma lại quá hiền lành, không tỏ dấu hiệu gì xây dựng quyền bính trần thế? Anh đã chứng kiến các phép lạ Thầy làm và anh định cài Thầy vào thế phải hành động quyết liệt hơn, phải tự giải thoát mình và quy tụ dân chúng nổi lên làm cuộc cách mạng?
Giuđa ơi, anh đi theo thầy nhưng không hiểu con đường Thầy đi. Cùng sống với Thầy, nhưng anh không mang những tâm tư của Thầy. Giuđa, kẻ thụ huấn lại không hiểu những lời giáo huấn. Tầm nhìn của Giuđa chỉ gói gọn ở trần thế, trong khi Thầy lại hướng môn đệ về giá trị vĩnh hằng. Tuy nhiên, có một điều chúng ta cần nói với anh là: sao anh để lương tâm chai lì, anh không sợ khi anh hỏi câu nói đó, rất có thể Chúa trả lời công khai cho tất cả các môn đệ rằng chính anh là kẻ nộp Ngài. Anh không sợ các bạn “đánh hội đồng anh sao?”
Câu hỏi của Giuđa: “Có phải con không?” cũng có thể là câu hỏi chất vấn lương tâm dành cho mỗi người trong chúng ta. Có phải con là người đang phản bội Chúa không? Có phải con mang danh là Kitô hữu, nhưng con không đủ can đảm đi con đường của Chúa đã đi? Có phải con đang cùng chia sẻ một bàn tiệc với Chúa trong Thánh Lễ, nhưng chúng con vẫn chia rẽ nhau và đánh mất ân nghĩa với Chúa. Có phải lương tâm con đã chai lì, phạm tội mà vẫn lên rước Chúa. Làm tội mà lơ là để đổ lỗi cho anh chị em xung quanh.
Lạy Chúa Giêsu, là Đấng đầy lòng yêu thương và bao dung. Chúa yêu thương chúng con cho đến cùng. Chúa chờ đợi cho đến cùng sự quay về của chúng con. Chúa không muốn ai trong chúng con phải mất sự sống đời đời. Bao lần chúng con như Giuđa phản bội lại ân tình của Chúa; bao lần con cũng chai lì lương tâm tưởng rằng Chúa không biết không thấy.
Xin Chúa thứ tha cho chúng con và xin cho con dám liều theo Chúa mà không tính toán thiệt hơn, dám anh hùng vượt trên mọi nỗi sợ, dám can đảm lướt thắng sự yếu đuối, và đặt mình trọn vẹn cho tình yêu vô biên của Chúa. Amen.
Maria Thérèse
[1] x. Mc 3,13; Lc 6,12.