29/11/2021 -

Lời Chúa - hàng ngày

830
Thứ Hai tuần I Mùa Vọng

Thứ Hai tuần I Mùa Vọng

Mt 8,5-11

(Lc 7,1-10)

Những tâm tình cần có khi bước vào mùa vọng

 

(5) Khi Chúa Giêsu vào thành Caphácnaum, có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và nài xin : (6) "Thưa Ngài, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm". (7) Người nói : "Chính tôi sẽ đến chữa nó". Viên đại đội trưởng đáp : (8) "Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh. (9) Vì tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này : "Ði!", là nó đi, bảo người kia : "Ðến!", là nó đến, và bảo người nô lệ của tôi : "Làm cái này!", là nó làm". (10) Nghe vậy, Chúa Giêsu ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người rằng : "Tôi bảo thật các ông : tôi không thấy một người Israen nào có lòng tin như thế. (11) Tôi nói cho các ông hay : Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Ápraham, Ixaác và Giacóp trong Nước Trời.

SUY NIỆM


Mùa vọng là mùa chờ mong, mùa mời gọi chúng ta sống lại tâm tình của dân Israel xưa, khát mong Đấng cứu độ sẽ đến giải thoát họ. Tuy nhiên, không có cuộc chờ đợi nào mà không khởi đi từ niềm tin ; người chờ đợi tin rằng người mình mong chờ sẽ đến và điều mình mong chờ sẽ được thực hiện. Không có hy vọng nào tồn tại cùng thất vọng ; không có khát vọng nào lại loại trừ niềm tin vững chắc. Chắc hẳn với ý nghĩa này, Hội Thánh đã chọn đoạn Lời Chúa nói về việc tuyên xưng đức tin của viên đại đội trưởng cho ngày đầu mùa vọng hôm nay. Cũng với ý nghĩa này, Lời Chúa còn nhắn nhủ chúng ta về những tâm tình phải có trong mùa vọng.

     1. Trước tiên, Lời Chúa hôm nay nhắc cho chúng ta rằng : “tình yêu thương cứu độ của Thiên Chúa là tình yêu phổ quát”, tình yêu ấy vượt mọi biên cương, vượt mọi giai cấp, vượt mọi chủng tộc, màu da, ngôn ngữ ; tình yêu ấy cúi xuống từng thân phận nhỏ bé và hèn mạt nhất.

Tin Mừng kể lại, viên đại đội trưởng đã nói với Chúa Giêsu : "Thưa Thầy, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm". Đầy tớ đối với người Do Thái là một tên “nô lệ” không hơn không kém. Mà “nô lệ” thì không được coi là người, chỉ được coi là tài sản thuộc quyền sở hữu của chủ. Vậy mà, hôm nay viên đại đội trưởng xin Chúa chữa cho nô lệ của mình. Hôm nay nhân loại nhìn đến quyền làm người của nhau, chủ nhìn đến nô lệ. Hôm nay lời Tin Mừng cứu độ của Thiên Chúa đã được loan báo cho kẻ nghèo hèn, thấp bé và yếu thế nhất trong xã hội[1]. Như vậy sống tâm tình mùa vọng là sống niềm tin vào Thiên Chúa, Đấng yêu thương tất cả mọi người, không trừ ai, cho dù người đó là người hèn kém nhất trong xã hội.

    2. Lời Chúa còn nhắc nhở chúng ta phải vững tin rằng : “Thiên Chúa cứu độ đã đến”, Ngài xuất hiện rõ ràng cho gian trần và cho con người. Ngài nói : “… Chính tôi sẽ đến cứu nó.” Chúa Giêsu không nói với viên đại đội tưởng, tôi sẽ đến “chữa” nó, nhưng Ngài nói tôi sẽ đến “cứu” nó. Ngài cho viên đại đội trưởng thấy quyền năng cứu độ - thấy bản chất - thấy sứ vụ và thấy tấm lòng của Ngài. Ngài xác định “chính Ngài sẽ đến cứu”, chính Ngài ra tay cứu độ chứ không phải ai khác. Sống tâm tình mùa vọng cũng là sống tâm tình tin tưởng, nhìn nhận sự hiện diện của Thiên Chúa, chính Thiên Chúa yêu thương, chính Thiên Chúa cứu độ đã đến với con người.

      3.  Lời Chúa hôm nay cũng nhắc thêm cho chúng ta rằng, “tình yêu cứu độ của Thiên Chúa làm cho con người mở lòng ra với nhau”. Viên đại đội trưởng đã mở lòng ra nhìn đến đầy tớ của mình, nhìn đến một đối tượng mà theo văn hóa và luật pháp thì ông ta không phải bận tâm. Chắc chắn đây cũng là tâm tình mà mỗi người Kitô hữu cần phải có trong mùa vọng. Trong khi nhìn nhận tình yêu cứu độ của Thiên Chúa, chúng ta cũng phải nhìn đến nhu cầu của nhau, nhìn đến anh chị em đồng loại của mình với tất cả tâm tình yêu thương và cầu mong cho đồng loại được ơn cứu rỗi. Không phải chỉ nhìn đến nhau trên cấp độ bổn phận, mà còn nhìn đến nhau bằng tình yêu thương rộng mở.

     4. Cuối cùng, điều quan trọng nhất mà Tin Mừng hôm nay nhắn nhủ chúng ta đó là : Tình yêu cứu độ, là tình yêu phải được tuyên xưng với tất cả niềm tin : “Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời thì linh hồn con sẽ lành mạnh”. Lời tuyên xưng của viên đại đội trưởng, cũng phải là lời tuyên xưng của mỗi người chúng ta, trong Thánh Lễ mỗi ngày.

Tin vào tình yêu cứu độ, tin vào Thiên Chúa Đấng cứu độ, đó không chỉ là điều mà Hội Thánh đòi hỏi con cái mình sống trong mùa vọng mà thôi, nhưng đây còn là điều Hội Thánh muốn con cái mình phải tuyên xưng mọi ngày trong mỗi Thánh Lễ.

Khởi đầu mùa vọng, Lời Chúa muốn nhắc nhở chúng ta về niềm tin của mình, nhưng Lời Chúa cũng cho thấy bản chất yêu thương và quyền năng của Thiên Chúa. Chúng ta hãy sống mùa vọng bằng việc tuyên xưng niềm tin, nhưng chúng ta cũng sống mùa vọng bằng việc củng cố niềm tin, chân nhận quyền năng và bản chất yêu thương của Thiên Chúa.

            Lạy Chúa,
Xin ban cho con đức tin mạnh mẽ như viên đại đội trưởng,

để con tín thác vào Chúa mà không nghi nan.

Xin cho con đức tin can đảm
để con chẳng sợ thiệt thòi khi trao hiến.

Xin cho con đức tin sáng suốt
thấy được Ðức Kitô nơi những người nghèo khổ, yếu thế.

 Xin cho con đức tin liều lĩnh,
dám nhìn đến kẻ bị khinh chê, dám mất tất cả chỉ vì yêu Chúa và tha nhân.

 Xin cho con đức tin vui tươi,
hạnh phúc vì biết những gì tốt mình làm cho đồng loại đều sinh quả phúc.

Cuối cùng, xin cho con đức tin bền vững,

để con thưa với Chúa cách xác tín mỗi ngày khi con tham dự Thánh Lễ rằng:

“Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con,

nhưng xin Chúa phán một lời, thì linh hồn con sẽ lành mạnh”.

Amen.

 

 

[1] Lc 4,18-19

 

114.864864865135.135135135250