07/03/2021 -

Tản văn

889
Tôi có một người mẹ

Đêm về. Đôi chân lê bước trên hành lang của dãy nhà cao nhất, tâm hồn nó mơn man theo ánh sáng nhấp nháy của những ánh đèn lung linh huyền ảo. Tiếng gió, tiếng xe, tiếng nói cười của những người đi đường và cả tiếng kêu của những con chim đêm… Tất cả tạo nên một âm thanh thật thú vị. Đôi chân nó bỗng dừng lại, nó chợt nhớ: ngày mai là ngày Quốc tế Phụ nữ. Lòng nó bỗng rộn ràng vì nó nghĩ tới người phụ nữ tuyệt vời trong đời, đó là mẹ nó.

Mẹ nó năm nay đã ngoài 60. Mái tóc điểm sương nay lại càng thêm nhiều sợi bạc. Những nếp nhăn trên làn da mẹ lại rõ nét hơn. Nói đến mẹ, lòng nó lại xúc động khôn nguôi.

Mẹ nó – một người phụ nữ chịu thương chịu khó, hi sinh cả cuộc đời mình vì các con. Quả thật, nó không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả sự hi sinh cao cả ấy. Nó mất bố khi nó mới lên 10. Như thế, tất cả gánh nặng trong gia đình bắt đầu chồng chất lên vai mẹ. Số tiền nợ trong những ngày chữa chạy cho bố, lại thêm chín đứa con đa phần đang trong tuổi ăn học, ôi, một gánh nặng nề cho người góa phụ! Nó không biết mẹ đã đương đầu và gánh vác gia đình như thế nào, vì những kí ức tuổi thơ giống như một cuốn phim: có lúc tua nhanh, có lúc chầm chậm chạy qua, có lúc lại đứt đoạn. Nó không còn nhớ mẹ đã làm gì lúc ấy. Nó chỉ biết, khi lớn lên, nó đã được sống trong sự sung túc và thương yêu của mẹ, của anh chị nó. Khi lớn lên, đã nhiều lần nó hỏi mẹ về những ngày tháng mẹ phải chiến đấu, sau những lời tâm sự ấy, hai mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc. Ôi! Một trái tim bao la, tất cả vì đoàn con của mẹ.

Mẹ nó – một người phụ nữ yêu con hết mực. Có lẽ vì nó là con út, nên được mẹ chăm sóc và quan tâm nhiều hơn hết. Nó nhớ những ngày tháng nó học đại học, nó thuộc “top” người “tiêu tiền như nước,” nó không chịu cảnh túng thiếu như những người bạn đồng tuổi với nó. Ngoài khoản cung cấp từ anh chị, thì mẹ như là một “quỹ đen” và là một bí mật của riêng nó. Trong những dịp về thăm nhà, nó hay thủ thỉ với mẹ: “Nếu con không đi học nữa, thì chắc mẹ sẽ sung sướng hơn, vì ít ra mẹ giữ được số tiền ấy để dưỡng già.” Nhưng mỗi lần nói như thế, nó đều nhận được lời an ủi của mẹ: “Con cứ sống theo điều con ước mơ là mẹ vui rồi, dù có khổ mẹ cũng chịu, vì mẹ không còn sợ khổ nữa.” Nghe thế, nó quyết tâm làm mẹ vui lòng bằng những chiến công trong học tập, nó nghĩ chỉ còn cách đó để làm mẹ vui.

Bây giờ, nó đã đi trên con đường nó chọn. Nhưng mẹ nó lại sợ: mẹ sợ con khổ, sợ con không quen chịu đựng và nhiều nỗi sợ mà chỉ có trái tim người mẹ mới hiểu hết. và như thế, nó cố gắng làm mẹ an tâm, hạnh phúc bằng đời sống của nó, vì chắc chắn rằng mẹ sẽ hạnh phúc khi nó hạnh phúc… Nó thấy mẹ phác họa tất cả dáng dấp của người phụ nữ Việt: chịu thương, chịu khó, yêu con hơn yêu mình, tất cả chỉ vì con...

Bây giờ, nó đang đặt mình trước chân Mẹ Maria. Ngước nhìn Mẹ, nó xin dâng người mẹ yêu quý ấy cho trái tim Mẹ Maria, xin Người nâng đỡ mẹ và săn sóc mẹ thay con!

 
Hoa dại

 
114.864864865135.135135135250