Lạy Chúa! con vẫn ở đây…

Mỗi lần đặt bút viết lại những kỷ niệm đời dâng hiến, tôi lại bối rối. Không phải vì không có gì để kể, mà vì có quá nhiều điều muốn nói, những điều đã in sâu trong tim nhưng chẳng dễ gì diễn tả cho trọn vẹn bằng lời. 50 năm đời tu so với dòng chảy của lịch sử, con số ấy chẳng là bao, nhưng với đời người, đó là cả một chặng đường dài đầy ắp ân sủng. Và nếu có ai hỏi tôi: “50 năm đời tu có gì đáng nhớ?”, có lẽ tôi sẽ mỉm cười mà đáp: “Là một câu chuyện rất dài… nhưng thật ra chỉ gói gọn trong hai chữ “hồng Ân”

Nhớ ngày đầu tiên bước vào cổng nhà dòng, tôi chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi nhút nhát, mơ mộng và non nớt. Hành trang không có gì ngoài một chút can đảm, vài giọt nước mắt chia xa gia đình và một tiếng gọi mơ hồ từ trong lòng. Tôi đâu hiểu đời tu là gì, chỉ biết có một điều gì đó thôi thúc mình bước vào.

Năm tháng qua đi… từ những ngày đầu khấn tạm, tôi đã đi qua biết bao mùa hoa nở và cũng không ít mùa lá úa. Khi sống đời tu tôi nhận ra, không phải lúc nào cũng thơ mộng như những trang sách đầu đời từng đọc; khi là nỗi cô đơn, sự mệt mỏi, khi là cảm giác mình chẳng làm được gì nên hồn…Nhưng rồi, chính trong những khoảnh khắc mong manh nhất ấy, tôi lại thấy Chúa gần hơn bao giờ hết, như một bàn tay nhẹ chạm vào vai giữa đêm khuya, và tôi được tiếp thêm sức mạnh để vững vàng bước tiếp.

Có người từng hỏi tôi: “Điều gì giữ chị lại suốt 50 năm?” tôi trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: đó là Tình Yêu. Không phải thứ tình yêu mong manh vụng về của tôi dành cho Chúa, mà là tình yêu trung tín và quảng đại của Chúa dành cho tôi.

50 năm sống trong nhà Chúa, tôi không dám khoe mình đã làm được điều gì cho Chúa. Tôi chỉ dám thì thầm: “Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa vì con vẫn còn ở đây, vẫn còn thuộc về Ngài, vẫn còn sống đời dâng hiến và vẫn còn được gọi Chúa là “gia nghiệp đời con”.

Mừng 50 năm hồng ân, tôi chỉ xin một điều: Xin cho tôi biết sống những ngày còn lại của đời dâng hiến với lòng yêu mến sắt son và tâm tình tín thác trọn vẹn nơi Chúa.

50 năm không phải là một dấu mốc để tự hào, chỉ là một điểm dừng để tôi ngước lên mà dâng lời tạ ơn;

Tạ ơn Chúa
Vì đời tu.
Vì tình yêu của Ngài.
Và vì… tôi vẫn còn ở đây, trong mái nhà của Chúa.