TRONG CÁI RỦI CÓ CÁI MAY
(Suy niệm về sự quan phòng nhiệm mầu của Thiên Chúa)
Lm. Phêrô Trần Mạnh Hùng, STD.
Trong thời gian gần đây, tôi cảm thấy mình rất may mắn khi nhận được hai sứ điệp rất tuyệt vời từ Thiên Chúa. Sứ điệp đầu tiên đó chính là: Thiên Chúa đang thêu dệt cuộc đời của tôi và của mỗi người trong chúng ta, cho nên chúng ta cần phải kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi bức thêu được hoàn thành, hy vọng lúc bấy giờ chúng ta mới có thể nhìn ngắm tường tận và thấy được cách tổng thể sự lộng lẫy và huy hoàng của bức tranh thêu rất tuyệt vời mà Thiên Chúa chính là tác giả. Về điều này tôi đã chia sẻ cùng với quý vị trong bài viết: Thiên Chúa – Người thợ thêu tài ba.[1]
Và cuối tuần này thì tôi lại nhận được thêm một sứ điệp nữa là “trong cái rủi, có cái may” ngang qua câu chuyện, “Túp lều của bạn đang bị cháy?”[2] Tôi xin mạn phép được trích dẫn toàn văn câu chuyện trên để cho quý độc giả tiện theo dõi.
“Người sống sót duy nhất của một vụ đắm tàu bị trôi dạt vào hòn đảo hoang. Anh sốt sắng cầu nguyện xin Chúa giải cứu anh. Mỗi ngày anh đều nhìn về đường chân trời để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng dường như không có sự trợ giúp nào đến. Quá tuyệt vọng, cuối cùng anh ta cố gắng xây dựng một túp lều nhỏ bằng gỗ trôi dạt vào bờ để bảo vệ mình khỏi các tác động môi trường và cất giữ vài đồ dùng. Nhưng rồi một ngày nọ, sau khi tìm kiếm thức ăn, anh về đến nhà thì thấy túp lều nhỏ cháy ngùn ngụt, khói bốc lên nghi ngút. Điều tồi tệ nhất đã xảy đến; tất cả mọi thứ đã bị thiêu rụi. Anh ta choáng váng vì đau buồn và tức giận. “Chúa ơi, sao Ngài có thể làm điều này với con!” anh ta gào thét lên. Tuy nhiên, vào đầu ngày hôm sau, anh bị đánh thức bởi âm thanh của một con tàu đang đến gần hòn đảo để giải cứu anh ta. Anh ta hỏi những người cứu hộ mình với giọng điệu đầy sự ngạc nhiên : “Làm sao các anh biết tôi ở đây?” Họ trả lời: “Chúng tôi đã thấy tín hiệu khói của bạn.”
Thật dễ nản lòng khi mọi việc đang trở nên tồi tệ. Nhưng chúng ta đừng ngã lòng, bởi vì Chúa đang hiện diện và hoạt động và ngài luôn an bài mọi sự trong cuộc sống chúng ta, ngay cả khi thất bại và đau khổ. Hãy nhớ rằng, lần tới khi túp lều nhỏ của bạn bốc cháy - nó có thể là tín hiệu khói phát ra nhằm triệu tập ân sủng của Chúa.” (Không rõ tác giả).
Khi tôi đọc và suy gẫm về câu chuyện này, tôi liên tưởng đến một số biến cố đã xảy ra trong cuộc đời của tôi trong qúa khứ, nhưng vào thời điểm đó, tôi không tài nào hiểu và lý giải được lý do tại sao mà những điều này lại xảy đến đối với tôi, cũng giống như anh bạn bị đắm tàu trôi dạt vào hòn đảo hoang, và chính căn lều của anh ta không may lại bị cháy. Thực sự qúa cay nghiệt khi những điều như thế lại có thể xảy ra cho bất kỳ ai.
Cũng giống như anh bạn này, cái phản ứng đầu tiên của tôi, khi những sự kiện không may xảy ra trong cuộc đời của tôi là tôi thầm trách móc Thiên Chúa, vì chính Ngài đã cho phép những điều xui xẻo và tồi tệ xảy ra cho tôi. Tôi rất chán nản và thất vọng. Tôi còn nhớ rất rõ cái cảm giác buồn chán và ê chề thất vọng, khi tôi phải quyết định rời ghế nhà trường để phụ giúp với cha mẹ và anh chị em trong gia đình để lo cho cuộc sống, vì gia đình của tôi vào thời điểm sau năm 1975 đã gặp nhiều khó khăn về mặt kinh tế, nên tôi đã tạm gát lại việc học sang một bên, và cùng chung sức với mọi người trong gia đình lo cho miếng cơm manh áo cho các em của tôi.
Đối với tôi việc học là giấc mơ lớn nhất trong cuộc đời. Từ khi tôi được cha mẹ cho cắp sách đến trường ở bậc Tiểu học, nghĩa là từ lớp Mẫu giáo cho đến lớp Năm (bây giờ gọi là Cấp Một), rồi lên bậc Trung học, nghĩa là từ lớp 6 cho đến lớp 10 gọi là Cấp Hai, và Cấp Ba là từ lớp 10 cho đến lớp 12. [3] Tôi đã chăm chỉ học hành thật siêng năng và mơ ước sau này khi hoàn tất chương trình học vấn của mình, tôi sẽ có thể áp dụng những kiến thức và khả năng chuyên môn mà mình đã tích lũy và tiếp thu được từ nơi mái trường, để có thể truyền đạt lại cho thế hệ mai ngày, hoặc tôi có thể sử dụng khả năng chuyên môn của mình để đóng góp và giúp đỡ cho người khác. Thuở còn thiếu niên, tôi có giấc mơ là sau này lớn lên được trở thành bác sĩ y khoa để khám bệnh miễn phí cho người nghèo. Đây chính là giấc mơ mà tôi đã đeo đuổi cho đến khi tôi phải từ giã ghế học đường… Thú thật lúc bấy giờ, tôi vô cùng chán nản và thất vọng, vì giấc mơ đầu tiên trong cuộc đời của tôi, dường như đã tan biến và chắc sẽ không bao giờ có thể thành tựu, tôi thật sự tiếc nuối và xót xa cho thân phận mình.[4] Cho nên tôi đã cầu nguyện và hứa với Chúa: “Lạy Chúa, nếu một ngày nào đó trong tương lai, nếu Chúa cho con có cơ hội được đi học trở lại, con nguyện sẽ đem hết khả năng và sức lực của chính mình để đầu tư vào việc học, và con sẽ không bao giờ bỏ lỡ những cơ hội mà Chúa ban cho con.”
Rất may mắn cho tôi, vào năm 1981, tôi đã được đi ra hải ngoại qua hành trình vượt biển, và sau những tháng ngày sống ở trại tỵ nạn “Pulau Bidong” nước Mã Lai, tôi đã được phái đoàn Úc nhận và cho tôi đi định cư ở Úc. Nhờ đó mà tôi đã có cơ hội để tiếp tục việc học của mình trong một môi trường thật sự hết sức tốt đẹp, dù bước đầu, tôi đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, vì sự khác biệt về ngôn ngữ. Tiếng Anh không phải là tiếng mẹ đẻ của tôi, nên bước đầu việc học sinh ngữ Anh đã làm cho tôi hơi nản chí một chút, vì khi tôi mới đặt chân đến nước Úc, tiếng Anh của tôi rất hạn hẹp, tôi chưa thể nói năng lưu loát bằng tiếng Anh, cho nên việc học của tôi cũng đã có phần ảnh hưởng. Nhưng với thời gian và với sự quyết tâm của chính bản thân, như tôi đã từng hứa với Chúa, là nếu Ngài cho tôi được có cơ may đi học trở lại, tôi sẽ dốc toàn sức lực của mình cho con đường và sự nghiệp học của tôi.[5] Dù bây giờ tôi đã chuyển hướng và thay đổi giấc mơ thuở ban đầu của chính mình, bởi vì tôi “tính không bằng Chúa tính”. Tôi muốn trở thành bác sĩ y khoa, Chúa lại muốn tôi trở thành linh mục và là “bác sĩ tâm linh” (The doctor of the soul). Vì Chúa muốn tôi dùng đôi bàn tay của mình để xoa diụ những vết thương lòng và tha thứ tội lỗi cho tội nhân. Chúa muốn tôi là “người mục tử chăm sóc phần linh hồn và đời sống thiêng liêng của các tín hữu.” Cho nên tôi thấy từ “linh mục” mang một ý nghĩa vô cùng sâu sắc và ý nghĩa, và tôi cầu xin Chúa cho tôi được trở nên một vị “Mục tử tốt lành – The Good Shepherd” theo gương của Chúa Giêsu.
Bây giờ khi tôi nhìn lại hành trình cuộc đời của chính mình, với những nét thăng trầm của cuộc sống và với khổ đau, cũng như với những khoảng khắc trải qua trong các thời điểm, khi tôi mang tâm trạng thất vọng và cảm thấy dường như mình sẽ không có lối thoát và có cơ hội để làm lại cuộc đời. Nhưng qủa thực “trong cái rủi, có cái may,” nếu việc học hành của tôi trước đây đã trôi chảy và thuận lợi như các bạn cùng trang lứa, thì có lẽ tôi đã không có một quyết tâm hết sức mãnh liệt, sau thời gian tôi được định cư ở nước Úc (1982). Cũng may nhờ vào động lực và ý chí cương quyết đeo đuổi sự nghiệp học vấn của mình mà tôi đã có thể vượt qua vô số khó khăn trong những năm đầu tiên khi tôi mới đến Úc. Có đôi lần, tôi cũng chán nãn lắm, vì thấy học hoài tiếng Anh mà chả có thăng tiến gì cả, bởi vì tôi nói tiếng Anh mà người bản xứ (dân Úc) không có hiểu tôi nói gì cả, làm cho tôi hơi nản lòng và hơi buồn cho chính mình. Nhưng tôi thiết nghĩ: Âu đó, cũng là sự an bài tuyệt vời của Thiên Chúa. Ngài có cách hành động mà đôi khi tôi không thể hiểu thấu, vì ai có thể dò biết được đường lối và cách suy nghĩ của Thiên Chúa.
Nhờ vào kinh nghiệm mà tôi có được trong thời gian bi đát và u tối nhất trong cuộc đời của chính mình, mà sau này khi tôi đã vượt qua được, điều ấy đã giúp tôi có thể hiểu được phần nào và biết cảm thông với những ai cũng bị rơi vào các hoàn cảnh tương tự như tôi. Cho nên mỗi khi tôi có dịp để gặp gỡ và tâm sự với những người trẻ, nhất là các bạn sinh viên Đại học và ngay cả quý Thầy chủng sinh khi họ gặp khó khăn trong việc học, hay gặp khủng hoảng về vấn đề ơn gọi đi tu của họ, tôi chia sẻ với họ về những nỗi gian truân và bĩ cực mà tôi đã phải trải qua để động viên và an ủi họ, vì tôi tin rằng, mọi đau khổ và khó khăn trong cuộc sống của con người, rồi cũng sẽ qua đi, như ông bà ta vẫn nói: “Con Sông có khúc, con người có lúc.” Nghiệm cho cùng thì lời khuyên ấy rất chí lý, vì không ai trong chúng ta phải sống mãi trong nỗi khổ cùng cực. Hơn nữa, nếu chúng ta là một Kitô hữu, một người có niềm tin vào Thiên Chúa là Cha nhân từ và giàu lòng thương xót, thì chính Ngài sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Cho nên, khi tôi đọc những lời này được Kinh Thánh ghi lại, nó chính là câu trả lời tích cực cho các suy nghĩ tiêu cực của chúng ta, tôi cảm thấy rất phấn khởi, vì nó ứng nghiệm với tất cả những gì mà tôi đã từng trải qua. Bởi chính tôi cũng đã từng đưa ra những lý lẽ và lý luận với Chúa như thế.
Cho nên, ngày hôm nay, tôi cảm thấy mình rất may mắn khi có cơ hội đọc lại những lời vàng ngọc này và tôi nghiệm ra rằng: Lời của Chúa thực sự là đèn soi, dẫn lối tôi đi và Lời của Chúa đã trở nên thần lực cho chính tôi. Lời Ngài đã khuyến khích, động viên và nâng đỡ tôi, nhất là những khi tôi chán nản và muốn buông xuôi tất cả. Nói tóm lại, Lời Chúa là Lời hằng sống, có sức mạnh vô song và có sức biến đổi con người chúng ta. Nó tựa như ánh sáng giải chiếu trong bóng đêm, giúp ta nhìn thấy mọi sự và xua đi nỗi sợ hãi.[6]
Đối với tất cả những điều tiêu cực mà chúng ta phải nói với chính mình thì Thiên Chúa luôn có câu trả lời tích cực cho điều đó:
Bạn nói: “Không thể.”
Chúa nói: “Mọi sự đều có thể.”(Luca 18: 27)
Bạn nói: “Tôi quá mệt mỏi.”
Chúa nói: “Ta sẽ cho con nghỉ ngơi và bổ sức cho con.” (Matthêu 11: 28-30)
Bạn nói: “Không ai thực sự yêu tôi.”
Chúa nói: Ta yêu con. (Gioan 3:16 & 13:34)
Bạn nói: “Tôi không thể tiếp tục.”
Chúa nói: Ơn của Ta đủ cho con. (2 Côrintô 12: 9 & Thánh Vịnh 91:15)
Bạn nói: “Tôi không thể hiểu được mọi việc.”
Chúa nói: Ta sẽ nâng đỡ bước chân con. (Châm ngôn 3: 5-6)
Bạn nói: “Tôi không thể làm được.”
Chúa nói: Con có thể làm được mọi việc. (Philípphê 4:13)
Bạn nói: “Tôi không thể.”
Chúa nói: Ta có thể. (2 Côrintô 9: 8)
Bạn nói: “Những điều đó không đáng.”
Chúa nói: Mọi sự đều sinh ích. (Rôma 8:28)
Bạn nói: “Tôi không thể tha thứ cho chính mình.”
Chúa nói: TA THA THỨ CHO CON. (1 Gioan 1: 9 & Rôma 8: 1)
Bạn nói: “Tôi không thể quản lý được.”
Chúa nói: Ta sẽ thỏa mãn mọi nhu cầu của con. (Philípphê 4:19)
Bạn nói: “Tôi sợ.”
Chúa nói: Ta không ban cho con tinh thần sợ hãi. (2 Timôthê 1: 7)
Bạn nói: “Tôi luôn lo lắng và thất vọng.”
Chúa nói: Hãy trút mọi lo âu của con cho TA. (1 Phêrô 5: 7).
Bạn nói: “Tôi không có đủ đức tin.”
Chúa nói: Ta đã ban cho mỗi người đầy tràn ân sủng đức tin. (Rôma 12: 3).
Bạn nói: “Tôi không đủ thông minh.”
Chúa nói: Ta ban cho con ơn khôn ngoan. (1 Côrintô 1:30)
Bạn nói: “Tôi hoàn toàn cảm thấy cô đơn.”
Chúa nói: Ta sẽ không bỏ rơi con bao giờ. (Do Thái 13: 5).”[7]
Trong cái rủi, có cái may, ôi thật huyền diệu sự quan phòng tuyệt vời của Thiên Chúa đối với cuộc đời của chúng con, nhưng rất tiếc nhiều khi chúng con vẫn chưa thể nhìn thấy tất cả những gì mà Chúa đã an bài cách lạ lùng. Xin Chúa thương và ban ơn giúp sức cho chúng con để chúng con luôn giữ vững niềm tin và biết hoàn toàn cậy trông ở nơi Chúa, dẫu khi chúng con phải đương đầu với các cơn nguy nan, sự đau khổ và rơi vào tình cảnh tuyệt vọng. Cả những lúc như thế thì lạy Chúa, xin cho chúng con đừng bao giờ mất lòng tin cậy ở nơi Chúa là cha nhân hậu và hết lòng yêu thương chúng con. Amen.
(Cập nhật lúc 19h00 ngày 26.5.2022)
[1] Xem Lm. Trần Mạnh Hùng, Thiên Chúa – Người thợ thêu tài ba, https://hdgmvietnam.com/chi-tiet/thien-chua-nguoi-tho-theu-tai-ba-46015. Đăng Thứ Sáu, ngày 20/05/2022
[2] Unknown author, “Is Your Hut Burning” https://www.godsotherways.com/stories/2019/10/6/is-your-hut-burning (Truy cập, Thứ Sáu, ngày 13 tháng 5 năm 2022).
[3] Sau năm 1975 thì có sự thay đổi về danh xưng của cơ sở học đường. Từ lớp Mẫu giáo cho đến lớp 5 gọi là Trường Cấp I, rồi từ lớp 6 đến lớp 10 gọi là Trường Cấp II, và từ lớp 10 cho đến lớp 12 gọi là Trường Cấp III.
[4] Đây là lần đầu tiên mà tôi chính thức công khai chia sẻ với mọi người về giấc mơ đầu đời của tôi.
[5] Tạ ơn Chúa vào ngày 8 tháng 4 năm 2003 tôi đã hoàn tất chương trình học vị Tiến sĩ cho bộ môn Thần học luân lý tại Học viện Alphonsian Academy tại Rôma, nước Ý. Có thể nói giấc mơ của tôi đã hiện thực liên quan đến con đường học vấn mà tôi đã bị bỏ dỡ một thời gian trong qúa khứ.
[6] Lắng nghe Lời Chúa. Sáng tác do linh mục Nguyễn Duy, nhất là phần điệp khúc: “Lời ngài là sức sống của con, lời ngài là ánh sáng đời con, lời ngài làm chứa chan hy vọng, là đường để con hằng dõi bước. Lời ngài đường chất ngất niềm vui, trọn vẹn ngàn tiếng hát đầy vơi. Lời ngài đổi mới cho cuộc đời. Lời ngài hạnh phúc cho trần ai.” Hoặc nghe bài hát qua phần trình bày của Nguyễn Hồng Ân & Hiền Thục tại đây: https://www.youtube.com/watch?v=xFcfvl958eI
[7] Xem “Is Your Hut Burning” Unknown author https://www.godsotherways.com/stories/2019/10/6/is-your-hut-burning (Truy cập, Thứ Sáu, ngày 13 tháng 5 năm 2022).