14/05/2017 -

Tập Viện

765
MẸ ƠI
MẸ ƠI

Mary Thùy Ngân
 

Ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm mai làm cho muôn hoa, muôn loài thêm căng tràn sức sống. Thế nhưng, nhịp sống hối hả, những âm thanh ồn ào náo động khiến con người chỉ kịp lướt nhanh qua những buổi sáng tuyệt đẹp. Đang miên man và nhẹ bước nơi góc vườn nhỏ bé nhưng yên tĩnh với màu xanh non của cỏ, tiếng gọi “mẹ ơi” nghe thật đáng yêu của cô bé hàng xóm vang lên làm tôi thích thú. Những ký ức xa xưa nơi quê nhà vụt đến.

Từ thuở còn thơ bé tôi vẫn thường í ới, bi bô gọi mẹ ơi suốt ngày. Mỗi lần khoe mẹ điểm 10 hoặc giấy khen, cung giọng gọi mẹ trở nên cao vút. Còn khi mắc lỗi, khi nhõng nhẽo, cũng tiếng “mẹ ơi” nhưng lại trầm trầm, thỏ thẻ, khe khẽ. Rất nhiều lần, bằng trái tim nhạy cảm, đôi tai tinh ý, mẹ biết ngay cô con gái nhỏ muốn gì, cần gì mỗi lần nghe độ cao thấp phát ra của tiếng “mẹ ơi”. Ở tuổi lên năm lên ba, mẹ tựa cô tiên tuyệt vời làm được nhiều phép lạ. Và vì thế, trong lòng tôi, mẹ là số một. Cho đến nay, điều đó vẫn không thay đổi.



Theo tháng năm, cùng với sự dưỡng nuôi, răn bảo, mẹ còn ươm mầm chăm sóc cho hạt giống đức tin trong tôi có điều kiện lớn lên tươi tốt. Mẹ bắt đầu rót vào tai tôi những bài học vỡ lòng trong đạo và dạy tôi tìm kiếm chân lý đức tin. Cũng trong thời gian này, mẹ làm cho tôi hiểu rằng: mẹ chưa phải là nhất, bởi vì nhân trần có một người mẹ tuyệt vời trên mọi người mẹ. Đó là Mẹ Maria. Từ đó, tôi nhận ra mình thật diễm phúc khi có đến hai người mẹ, với cách yêu thương con luôn đặc biệt.

Nhớ lại tuổi thơ dữ dội, vào những buổi trưa hè nắng gắt thì thú vui đuổi bướm hái hoa, bắt cào cào châu chấu là không thể bỏ qua đối với đám trẻ nhà quê. Thế nên, khi chiều về, chẳng lạ gì nếu như ba đợi sẵn ở cửa và chuẩn bị cho “ăn món cháo lươn”. Giải pháp cứu nguy lúc đó, là sự xuất hiện của mẹ. Quả thế, bầu trời sẽ nên trong xanh quang đãng đến lạ thường. Chiến tranh sớm kết thúc. Hiệp ước hòa bình được diễn ra. Vẫn là phương thức cũ, mẹ thúc đẩy lòng ăn năn thống hối của “hối nhân”. Lời xin lỗi lí nhí nhưng đủ nghe, cùng dáng vẻ tiu nghỉu và tội nghiệp đã lay động được ba. Mẹ ơi! Tài nấu bếp của mẹ quá tuyệt! Nồi cháo “lươn” đã trở thành cháo “trắng”. Chẳng phải lần nào xấp nhỏ cũng may mắn thế đâu. Chẳng phải mẹ bất chấp “công lý” mà can thiệp và bênh vực mọi trường  hợp đâu. Cúp tiết đi chơi hay trốn học giáo lý thì kết quả cháo “lươn” vẫn hoàn cháo “lươn”. Trong tiến trình thành nhân, cháo “lươn” đôi khi thật bổ dưỡng!

Nơi mái ấm gia đình, mẹ là nhịp cầu nối kết yêu thương và lưu giữ hòa khí. Còn nơi quê trời vĩnh cửu, mẹ Maria đã nên “máng xối” chuyển trao ơn lành và khẩn cầu cùng Chúa cho thế nhân. Mẹ Maria ơi! Cùng với tình yêu của người con nhỏ bé dành cho đấng sinh thành, con còn muốn yêu Mẹ nhiều hơn thế nữa!


Dần dần, với tình con thảo yêu mến Mẹ, tôi thân thương gọi “Mẹ ơi” thay vì “Lạy Mẹ Maria” khi thưa chuyện với Mẹ. Trên con đường đức tin, Mẹ Maria cũng luôn thấu hiểu mọi tâm tư ước muốn cùng những nỗi vui buồn, sướng khổ. Trước mặt Chúa, Mẹ hằng chuyển cầu cho thế nhân.

Dọc theo chiều dài của những chuỗi ngày sống, rất nhiều người mẹ đã đến trong đời tôi qua trường học, trường đời. Bước vào đời sống thánh hiến, tôi vẫn tưởng có thể khép lại “danh mục” những người mẹ. Thế nhưng, cho đến thời điểm hiện tại, khi tôi đang sống trong giai đoạn “mùa xuân của ơn gọi” thì “danh mục” ấy như vẫn còn dài thêm.

Thật vậy, không biết từ lúc nào, chị em trong gia đình Tập viện gọi Dì là “mẹ”. Nhớ lại nhiều lần, khi được hỏi: “Bà giáo chúng con có ở nhà không?” Chị em chúng tôi nhanh miệng đáp: “Dạ thưa, mẹ chúng con đang ở trên phòng”. Dứt câu trả lời, không ai bảo ai, nhưng có lẽ chúng tôi lại nảy sinh cùng suy nghĩ nên lòng nhủ lòng: “Nhầm rồi! Phải thưa là ‘Dì giáo chúng con chứ’...” Như phản xạ tự nhiên, chị em chúng tôi che miệng, khẽ mỉm cười. Thế đấy, Tập viện đã có mẹ. Và rồi, một “thỏa thuận ngầm” trong Tu viện cũng xuất hiện. Các thành viên nơi đây đều hiểu chúng tôi đang nhắc đến ai khi gọi “mẹ”.   

Nét chung không thể thiếu của những người mẹ là sự bảo bọc, chở che, yêu thương, dạy dỗ... các con, dù rằng đâu phải hết mọi người con đều cảm nhận được điều này cách sâu sắc. Bằng lời cầu nguyện, bằng những cử chỉ, lời nói yêu thương, bằng những nỗ lực, cố gắng nên người hữu ích là cách tôi diễn tả lòng biết ơn, là lời cám ơn cụ thể dành cho mẹ và nhớ đến mẹ trong những phút giây của cuộc đời. Hôm nay là ngày nhân gian dành riêng để mỗi người con tri ân những người mẹ hiền. Hãy làm một điều gì đó tốt đẹp dành tặng mẹ. Và  hãy nhớ kèm theo tiếng gọi “mẹ ơi” hay một cách xưng hô thân thương, tương tự như thế, bởi tiếng gọi ấy sẽ tạo nên niềm vui, niềm hạnh phúc giản đơn cho mẹ. “Mẹ ơi”, con vẫn thầm gọi mẹ trong trái tim con những khi xa mẹ...

Maria, Mẹ ơi! Nguyện Mẹ thương đỡ nâng, gìn giữ, đồng hành với mẹ của con và hết mọi người mẹ trên dương thế.

  

114.864864865135.135135135250