18/06/2017 -

Tập Viện

964
Rước lễ thiêng liêng

RƯỚC LỄ THIÊNG LIÊNG

(Lễ Mình Máu Thánh Chúa)

Thùy Ngân       

“Lạy Đức Chúa Giêsu, con tin thật Chúa ngự trong Phép Mình Thánh, con kính mến Chúa trên hết mọi sự, cùng ước ao chịu lấy Chúa trong linh hồn con. Song le bởi vì bây giờ con chẳng có thể mà chịu Chúa cho thật được, thì xin Chúa con ngự vào linh hồn con cách thiêng liêng vậy, chẳng khác gì như Chúa đã ngự vào thật, thì con xin ẵm lấy cùng hợp làm một cùng Chúa co cho trọn, xin Chúa chớ để cho con lìa bỏ Chúa bao giờ. Amen”. 

Nhờ bàn tay của đất mẹ luôn rộng mở và nhờ những bàn tay khác ân cần chăm bón vun tưới mà muôn hoa xinh tươi vươn mình khoe sắc thắm, muôn loài thảo mộc xanh non căng tràn sức sống. Nhìn vào thế giới tự nhiên với sự lớn lên từng ngày, ta cũng không quên nhìn lại những chuỗi ngày sống đã qua. Vì miệt mài lắng lo ươm mầm cho tương lai của con cái, bàn tay của hai đấng sinh thành dần chai cứng, khô sần theo dòng chảy của thời gian. Dù vậy, không giống như cây cối hoa lá, con người còn đời sống nội tâm, còn có tâm hồn sâu lắng nên cần được nuôi dường để tiến triển thêm mãi, vượt xa sự lớn lên của dáng vẻ bề ngoài. Và rồi, ngay từ lần đầu tiên đón rước Chúa Giê su Thánh Thể  thì bàn tay vô hình của Thiên Chúa xuất hiện cách rõ ràng hơn để mãi âm thầm chở che, chăm sóc đồng thời khơi lên ngọn lửa say yêu và hường lòng trí về Chúa.

Dẫu biết rằng Thánh Thể Chúa là thần lương êm ái ngọt ngào, song mảnh đất gian trần lại ẩn chứa bao thú vui, bao lời hứa hẹn mang đến danh vọng, lợi ích dù chóng qua nhưng cũng rất ngọt ngào khiến cho lòng ta dễ bị cuốn hút mà quên lãng Chúa. Dẫu biết rằng khi tham dự Thánh Lễ hoặc khi tham dự các Giờ Cử Hành Phụng Vụ không có Thánh Lễ, dưới hình bánh miến trắng tinh, Giêsu đã hiến mình làm của ăn thánh nuôi dưỡng nhân trần. Dẫu biết rằng Thánh Thể Chúa mãi là sự tròn đầy, là sự viếng thăm để ở giữa và ở trong con người nhưng khi rời nhà thờ, rời nguyện đường để trở về với cuộc sống thường nhật đang bộn bề công việc làm ăn, học hành, rồi bổn phận trách nhiệm, thêm vào đó là sự yếu đuối của thân phận con người khiến ta như đang bước vào vực sâu thăm thẳm và thung lũng tự tạo dần xuất hiện trên con đường đức tin ở phía trước.

Nhưng phút dừng chân ở từng thời điểm trong ngày sẽ có thể làm cho ta chậm hơn so với nhịp sống tất bật hối hả song lại giúp ta tìm thấy ý nghĩa trong mỗi việc làm và nhất là nhắc nhớ ta về sự hiện của Thiên Chúa nhờ lòng khát khao chịu lễ thiêng liêng qua lời kinh đơn sơ, thuộc lòng.

Gói trọn tâm tình sốt mến, ta thân thưa nhẹ nhàng: “Lạy Đức Chúa Giêsu, con tin thật Chúa ngự trong phép Mình Thánh, con kính mến Chúa trên hết mọi sự, cùng ước ao chịu lấy Chúa trong linh hồn con.” Tràn đầy lòng khao khát, ta mới diễm phúc được Chúa cho no thỏa. Có yêu mến, ta mới cất lên trên môi miệng những lời kinh thấm đẫm lòng tha thiết cậy tin. Cũng vậy, khi đôi mắt thể lý không còn sáng rõ, khi đôi chân không còn nhanh nhẹn, không còn dễ dàng trong những bước di chuyển, khi thân thể đã mỏi mệt vì tuổi già sức yếu, vì bệnh tật... hoặc khi vì điều kiện hoàn cảnh ngăn trở ta đón rước Mình Thánh Chúa, thì với lời kinh này, ta mời Chúa đến ngự vào thân xác linh hồn cách thiêng liêng, nhờ đó ta được thêm mạnh sức mà biết cậy trông, vững tin để Chúa làm chủ cuộc đời.

Đón lấy nhựa sống thiêng liêng, đón lấy Chúa ngự vào tâm hồn cách thiêng liêng, bao cảm xúc hân hoan tuôn tràn, bao niềm vui, sự bình an phủ lấp vì lúc ấy, ta cảm nhận được “Chẳng khác gì như Chúa đã ngự vào thật thì con xin ẵm lấy cùng hợp làm một cùng Chúa cho trọn”. Nên một trong Chúa, cuộc đời ta sẽ chan hòa yêu thương, sẽ chung tay đan dệt mối dây hiệp nhất trong gia đình, trong cộng đoàn, trong xứ đạo, trong Giáo Hội và cả xã hội. Từng cử chỉ, lời nói, việc làm đều mang lấy sự ý thức và quyết tâm, cố gắng giảm bớt những mối bất đồng, chia rẽ, hận thù. Hơn thế nữa, lòng nhủ lòng, ta ngân vang khúc ca cảm mến tri ân trước nguồn ơn phúc dạt dào và thầm dâng những lời nguyện ước chân thành, đầy ý nghĩa cho nhân loại, cho hòa bình trên thế giới.

Xóa nhòa những ngăn trở dọc đường, đôi mắt đức tin dần được nhìn thấy ánh sáng nhờ chịu phép Thánh Thể. Vì thế, những lúc chỉ có một mình ta với Chúa hay những lúc ta cùng mọi người ở với Chúa thì lời khấn nguyện: “Xin Chúa chớ để cho con lìa bỏ Chúa bao giờ” được vang lên làm cho ta mở lòng ra và sẵn sàng cải hóa chính mình.

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, giữa những vô tâm hững hờ của kiếp phàm nhân, xin giúp con biết lưu tâm tìm kiếm những điều thiện hảo. Giữa muôn sự dối trá của thế gian, xin cho con dám đi ngược dòng để tôn trọng sự thật, bệnh vực sự thật và làm chứng cho sự thật vì con luôn tin tưởng Chúa chính là Chân Lý. Giữa những cơn đói khát cơm bánh của bao người khốn khổ, xin cho con biết sẵn sàng sẻ chia mà không dửng dưng vô cảm bởi Chúa đã nên gương cho con khi trao ban đến tận cùng chính Mình và Máu Chúa làm của ăn linh thánh. Và lạy Chúa, chỉ vì yêu thương, Chúa đã chấp nhận ra khỏi chính mình và mang lấy thân phận con người, xin giúp con biết ra khỏi chính con, để con được hạnh phúc đón nhận Chúa.

114.864864865135.135135135250